Nhan Duẫn Đôn liếc thấy Lý Nguyên Hạo một bên nhìn bọn họ với ánh
mắt tối tăm ghen ghét."Chờ đến Giang Châu, là có thể bỏ rơi hắn." Hoàn
Nhan Duẫn Đôn khẽ nói với Tiểu Tiểu.
"Giang Châu?" Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái:” Ở đó có náo nhiệt
không?
Hoàn Nhan Duẫn Đôn thuận miệng đáp:” Hoàn hảo, bất quá, không có
náo nhiệt như ở Liêu quốc..."
Tiểu Tiểu không nói lời nào, chẳng qua là dùng ánh mắt khát vọng
nhìn hắn.
"Trời! Vương phi nương nương, ngươi muốn làm gì?" Ánh mắt của
nàng khiến hắn cảm thấy hoảng sợ trong lòng.
Tiểu Tiểu chớp chớp mắt với hắn, nói ra nguyện vọng của nàng.
"Đừng nói nhiều! Chúng ta bây giờ còn không mau nhanh lên, ta còn
muốn đi khắp nơi du ngoạn?
Tiểu Tiểu một bộ đáng thương.
"Vương phi nương nương, ngươi phải thông cảm chúng ta! Phủ Hoàng
Long là Liêu quốc biên cảnh trọng trấn, nếu như..."
Viền nước mắt hiện lên ở trong mắt nàng, lã chã ướt át.
"Ai!" Hoàn Nhan Duẫn Đôn thở dài một tiếng:” Vậy chúng ta đi thôi."
Hắn rốt cục bất đắc dĩ đáp ứng.
"Theo dấu chân này thoạt nhìn, dường như bọn họ đi phủ Hoàng
Long." Vương Tư Ôn có chút kinh ngạc nói.