DU LONG TÙY NGUYỆT - Trang 128

Trống ngực của Triệu Phổ đập thình thịch, mải mê ngắm Công Tôn đang

ngẩng đầu nhìn mình, có lẽ là vì vừa tỉnh ngủ, ánh mắt đó… mông mông
lung lung.

Triệu Phổ tiến vào trong, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm Công Tôn,

đầu óc trống rỗng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, nói chung là trong
lòng ngứa ngáy. Ngay chính lúc này, xe ngựa đang chạy lên sườn núi thì lăn
trúng một hòn đá to nhô lên mặt đất.

Toàn bộ xe ngựa nảy lên một cái, người trong xe đương nhiên cũng bị

ngã sang một bên.

Tiểu Tứ Tử trực tiếp lăn vào lòng Công Tôn, có vẻ đã tỉnh táo lại. Công

Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, nhìn Triệu Phổ đang tựa sát vào người mình, trong
lòng buồn bực, hắn rõ ràng không phải vô ý lăn tới, mà là cố tình nhào tới!

Triệu Phổ cười gượng hai tiếng, gãi gãi đầu nhìn Công Tôn, hai tay

chống trên hai sườn xe ngựa, ngón tay cái vừa lúc đặt trên góc áo Công
Tôn, lại nhích nhích vào trong, kề sát bàn tay của Công Tôn đang đặt bên
cạnh. Công Tôn thật muốn thưởng cho hắn một bạt tai, nhưng chợt nghe
Tiểu Tứ Tử nói, “Cửu Cửu, đè chết mất.”

Triệu Phổ cúi đầu nhìn, thấy Tiểu Tứ Tử bị ép giữa hắn và Công Tôn,

bật thốt lên, “Tiểu Tứ Tử, có đè nặng ngươi không?”

“Không.” Tiểu Tứ Tử xoa xoa vai, hơi dẩu mỏ nhìn Triệu Phổ, lúc này,

bên tai lại nghe tiếng ào ào. Tiểu Tứ Tử nhìn ra khe giữa màn xe và khung
cửa xe, “Ôi chao, trời mưa rồi!”

“Đúng rồi, thời tiết không tốt, đêm nay hẳn là không đi được, tới miếu

hoang trên núi nghỉ ngơi một lát.” Triệu Phổ nói với Công Tôn và Tiểu Tứ
Tử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.