DU LONG TÙY NGUYỆT - Trang 142

Công Tôn nhíu mày nhìn hắn, Triệu Phổ cười hỏi, “Uy, thư ngốc, đám

tiêu đầu bên ngoài đã bắt đầu ngáy ngủ, không hề có chút cảnh giác, thuốc
đã có tác dụng rồi phải không?”

“Ừ.” Công Tôn gật đầu, “Loại thuốc này không phải mông hãn dược

thông thường, chỉ làm cho người ta ngủ thật say… Sau khi ăn, đi ngủ rồi sẽ
rất khó bị đánh thức.”

“À.” Triệu Phổ cười, nói, “Chúng ta đi mở thùng kia nhìn thử xem.” Nói

xong, muốn vươn tay bế Công Tôn, Công Tôn ngăn hắn lại, trừng mắt cảnh
cáo.

Triệu Phổ nhún nhún vai, với tay ra ngoài xe, lấy qua nhánh cây hắn vừa

mới tước vỏ, đã trở thành một cây quải trượng.

“Ừm.” Công Tôn vừa lòng gật nhẹ đầu, nhẹ nhàng đặt Tiểu Tứ Tử nằm

xuống, tiếp nhận quải trượng cảm thấy rất thuận tay, liền tự mình xuống xe,
theo Triệu Phổ đi đến gần chiếc thùng kia.

Hai người đi đến bên thùng gỗ, Triệu Phổ cẩn thận quan sát, nhẹ nhàng

ghé tai vào bên cạnh thùng lắng nghe, đột nhiên nhíu mày, “Thư ngốc, có
hơi thở.”

“Cái gì?” Công Tôn cũng kề tai sát thùng nghe thử, bên trong có tiếng

hít thở mỏng manh.

“Là thật.” Công Tôn giật mình, “Bên trong là người sống!”

“Cũng chưa chắc là người.” Triệu Phổ nói, “Chỉ có thể xác định bên

trong là một vật sống.”

“Chúng ta mở ra nhìn xem?” Công Tôn nói xong, lại nhìn ổ khóa, vừa

thấy liền nhíu mày, “Là khóa băng thiết, ổ khóa này là cửu khúc khóa… Mở
không ra trừ phi phá thùng này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.