DU LONG TÙY NGUYỆT - Trang 180

“Vậy tại sao không để phụ thân xem?” Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt hỏi, “Phụ

thân là thần y lợi hại nhất, không bệnh nhân nào phụ thân không cứu nổi.”

Công Tôn bịt chặt miệng Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, sao lại không biết

trời cao đất rộng như vậy?”

Tiểu Tứ Tử hơi dẩu mỏ, nói, “Đúng là vậy mà… Lần trước cái người

quái quái kia… Không phải nói chỉ thoi thóp được một ngày thôi sao? Cũng
nhờ phụ thân cứu sống đó thôi, còn có… Ứmm.”

Công Tôn gắp một hạt dẻ đút vào miệng Tiểu Tứ Tử, ngăn không cho

cái miệng chúm chím kia tiếp tục nói bậy, nhưng vừa ngẩng đầu, thì thấy
Triệu Phổ đang nhìn mình.

Ánh mắt này của Triệu Phổ cũng là lần đầu tiên Công Tôn nhìn thấy, rõ

ràng mang vài phần mong đợi, xem ra… Hình Hoài Châu thật sự là huynh
đệ trong hoạn nạn của hắn.

Công Tôn đương nhiên biết quân nhân rất có nghĩa khí, liền nói, “Ngươi

cũng đừng nhìn ta, ta là con dân Đại Tống, đến lúc đó, tất nhiên ta sẽ dốc
hết khả năng cứu Hình Tướng quân. Nhưng không dám cam đoan nhất định
có thể cứu được, phải xem tình huống của hắn.”

Triệu Phổ tâm tình tốt, vươn tay vỗ vai Công Tôn, khí lực hơi lớn, vỗ

đến nỗi vai Công Tôn đau tới muốn rớt xuống.

Công Tôn cắn răng chịu đựng, hung hăng trừng Triệu Phổ.

“Ăn cơm xong, chúng ta lên đường!” Nói xong, Triệu Phổ cắm đầu ăn.

Lúc này, xa xa ngoài cổng thành, có một mã đội chạy tới.

Những người đó đều là nữ tướng mặc cùng loại y phục, quần dài trắng,

tô son điểm phấn, tóc buộc cao, trên tay cầm binh khí. Các nàng phóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.