DU LONG TÙY NGUYỆT - Trang 36

“Không có tiếng động.” Một tên nói, “Không chừng có thói quen để đèn

ngủ.”

“Hắc hắc, dưới đèn ngắm mĩ nhân sao, cũng rất có tư vị a.” Hai tên cười

đáng khinh, Triệu Phổ bĩu môi, thầm mắng… Con mẹ nó, thế này mới gọi
là lưu manh nè!

Sau đó, chợt nghe truyền đến thanh âm kì quái.

Lặng lẽ hé mở cửa, Triệu Phổ nhìn ra bên ngoài, đúng là hai tên vừa nãy

ngồi ăn ở góc tường, bọn chúng cầm trên tay một cây gậy trúc, thổi khói mê
vào bên trong.

Triệu Phổ khẽ nhíu mày, hai tên tiểu tặc này rất chuyên nghiệp, xem ra

đã thành thói quen rồi.

Thế nhưng hai tên tiểu tặc và Triệu Phổ cũng không biết, khói mê sau

khi thổi vào trong phòng cũng không khuyếch tán ra, mà lại giống như bị
hấp dẫn, nhẹ nhàng bay về phía lư hương đặt trên bàn. Bên trong lư hương,
phát ra một tiếng cùm cụp rất nhỏ.

Công Tôn tuy ngủ nhưng rất cảnh giác, vừa nghe thấy tiếng động kia,

liền chậm rãi mở mắt, xoay mặt nhìn, thấy khói toát ra bên trong lư hương
đã từ màu trắng biến thành màu đen, liền nhíu mày. Nhìn ra cửa, thấy được
một cây gậy trúc đang thổi khói mê vào bên trong.

Công Tôn cười nhạt một tiếng, tâm nói, hay lắm! Tiểu tặc chui từ đâu ra,

muốn chết! Nghĩ tới đây, y vươn tay đến bên cạnh chiếc gối đầu nhỏ của
Tiểu Tứ Tử, lấy ra hai cái nút tai lông xù, thật cẩn thận bịt hai lỗ tai của
Tiểu Tứ Tử lại.

Tiểu Tứ Tử ngủ say như một chú heo con, mặc cho Công Tôn loay hoay

cũng không tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, say sưa ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.