DƯ SINH - Trang 117

Anh ôm cô đến trước gương, xoay người cô lại, để cô nhìn thấy cảnh

anh ôm cô từ phía sau, đôi môi lướt trên cổ cô.

"Đẹp vậy? Dụ dỗ ai đây?"

Cố Dư ôm lấy tay anh, nghiêng đầu để anh vùi đầu vào cổ cô, mỉm

cười,

"Ai cũng chưa dụ dỗ được, chỉ có anh thiếu kiên nhẫn vậy thôi."

Cố Thần Sinh cười, "Vậy người vừa nãy là ai?"

Cố Dư bị anh xoay đầu, ngậm lấy môi cô, mút mát, đầu lưỡi quét qua

hàm răng, tiến vào cuốn lấy lưỡi cô.

Cố Dư rên lên một tiếng, bàn tay đặt trên eo cô bắt đầu lướt xuống tà

váy xẻ đến tận đùi của cô, luồn vào bên trong, chạm phải quần bảo hộ
mỏng manh, không chút do dự vạch ra, chạm vào quần lót.

Cô nhìn thấy hình ảnh dâm mĩ này trong gương, cắn môi dưới của

anh,

"Là người cô ba giới thiệu cho em. Thật nhàm chán."

Cố Thần Sinh vuốt ve bên ngoài quần lót, chạm đến âm đế, ấn nhẹ, Cố

Dư run lên, ôm lấy cánh tay anh càng chặt.

Ánh đèn nhà tắm vàng vàng, chỉ còn hai bóng dáng quấn quít lấy

nhau, một đen một đỏ, người con gái mềm mại như rắn, quấn lấy eo anh,
bốn cánh môi sát sao không kẽ hở.

Khoảng mười phút sau, Cố Dư chống một tay lên bồn rửa, sức lực tựa

như không còn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.