DƯ SINH - Trang 167

"Mày bị điên rồi, chuyện này nói ra sẽ không ai có thể tha thứ cho

mày, kể cả Dư Dư, hai đứa làm như thế là bất hiếu, là loạn luân, là đáng
kinh tởm."

Cố Thần Sinh nghe bà mắng, sức lực dùng trên tay cô ngày càng lớn,

Cố Dư phía sau đã bắt đầu nức nở.

Cố Noãn thấy hai người im lặng, tiếp tục,

"Lão Tứ, trên tay mày đang là thanh danh của Cố gia, tương lai của

Tiểu Dư, thậm chí là sinh mạng của bố, mày nghĩ bố nghe xong sẽ chịu
đựng được sao? Mày lớn rồi, trưởng thành lên đi."

Cố Thần Sinh cúi đầu, vẫn yên lặng. Cố Dư đứng sau lưng anh nức

nở.

Bà nhìn hai người, bất lực thở dài,

"Tao sẽ nói với anh cả để Cố Dư đi du học, chuyện gì tao cũng sẽ

dung túng cho mày, riêng chuyện này, không, bao, giờ."

Nói rồi kéo cửa bỏ ra ngoài.

Cố Thần Sinh bị tiếng khóc của Cố Dư thức tỉnh, anh xoay người,

nâng mặt cô lên, ngón cái đưa lên lau nước mắt cho cô,

"Ngoan, đừng khóc."

Cố Dư dụi dụi vào bàn tay anh, cố gắng đèn nén tiếng nức nở.

Cố Thần Sinh sợ mọi người nghe thấy, mở cửa sau kéo cô ra ngoài.

Cố Dư ngồi trên ghế, nhìn anh đứng trước mặt, cố để giọng mình

không bị lạc đi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.