DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 1245

Khoé môi Louis Thương Nghiêu lúc này cong lên đầy vẻ hài lòng, thái

độ của hắn hệt như một đế vương cao cao tại thượng, không một ai dám
đùa giỡn với uy quyền của hắn.

Nhưng, nụ cười của Louis Thương Nghiêu không duy trì được bao lâu,

bởi vì…

Chỉ thấy Lạc Tranh cầm lấy khăn giấy rồi, cũng không theo yêu cầu lau

mặt cho hắn mà nàng lại đem khăn giấy đang cầm trong tay, thong thả tỉ mỉ
lau từng ngón tay của mình, bởi lúc nãy hất rượu nên có một chút còn
vương lại trên ngón tay nàng.

Nụ cười trên môi Louis Thương Nghiêu lập tức tắt ngấm, ánh mắt lại

lần nữa hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi Lạc Tranh lau hết từng ngón tay của mình, đem khăn giấy nắm

chặt lại, nhét trở lại tay Louis Thương Nghiêu, giọng nói lạnh lùng mang
theo sự tịch mịch như dòng suối nhỏ cô độc chảy trong khe núi.

“Tôi thực hối hận vì đã đem rượu đỏ này hất lên mặt hai người. Thứ

nhất là vì hai người đã làm ô nhục ý nghĩa của rượu đỏ, thứ hai…” nàng
hơi ngừng lại, giọng nói lúc này mang theo phần nào cay nghiệt, ánh mắt
lạnh băng xẹt qua gương mặt hai người đàn ông đang có chút dị thường kia,
“…. là đã làm bẩn tay tôi.”

Nói xong câu đó, đôi môi anh đào của nàng lại bật ra tiếng cười lạnh,

giống như màn sương giá buốt giữa tháng chạp, nụ cười khiến cho người ta
cảm thấy lạnh thấu xương. Nói xong câu này, nàng xoay người, không chút
do dự rời đi, cũng không hề quay đầu lại…

Nhìn theo bóng lưng Lạc Tranh, đáy mắt Louis Thương Nghiêu bất giác

tối sầm lại, tim giống như bị ngàn mũi dao nhọn châm chích cùng lúc, một
cảm giác đau nhức khó nói nên lời lan tràn khắp toàn thân…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.