DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 1247

Lạc Tranh đưa tay lên, ánh mắt đầy bi thương nhìn vào những ngón tay

mảnh khảnh đã trở nên trắng bệch. Nàng thực sự cảm thấy lạnh quá, cảm
giác lạnh lẽo này không ngừng lan tràn tới tận đáy lòng.

Nàng lại đưa tay với lấy một miếng ghép, đem nó tính đặt xuống ướm

thử. Bày tay ấn miếng ghép như thể đang cố đè nén tình cảm trong lòng.
Bất giác, hai vai nàng khẽ run lên.

Chẳng được bao lâu, một giọt nước mắt trong suốt có chút mơ hồ rơi

xuống tấm tranh ghép, rồi sau đó giọt thứ hai, giọt thứ ba…

Những giọt nước mắt giống như những viên trân châu từ một chuỗi hạt

bị đứt đoạn, liên tục rơi xuống…

Tiếng đàn dương cầm bất chợt nổi lên chút biến tấu mạnh mẽ, rồi sau

đó, là tiếng khóc nức nở…

Lạc Tranh thực sự muốn đè nén chính mình, không muốn để cho bản

thân trông yếu ớt như vậy, nàng muốn cho mình thực sự tiêu sái một chút.
Nhưng mà… nàng lại bi ai phát hiện ra, khả năng tự chủ của mình đã sớm
tiêu tan, tim đau đến tê dại, nước mắt cũng như không phải là của mình
nữa, chỉ là theo tiếng lòng đau đớn mà không ngừng tuôn rơi trên má, ngũ
quan thậm chí là tứ chi hết thảy đều như mất đi không chế.

Ngón tay Lạc Tranh siết chặt lấy miếng ghép, cạnh sắc bén của miếng

ghép đâm thật sâu vào lòng bàn tay nàng. Bởi đây là bản ghép đặc chế cho
nên chất liệu so với bình thường cứng hơn rất nhiều, nhưng nàng đã không
còn cảm thấy đau nữa bởi vì trái tim đau đớn đã át hết tất cả.

Vì sao?

Thì ra, hắn chỉ coi nàng như món hàng mà thôi. Vậy câu “Tôi thích em,

thật sự rất thích em!” mà hắn luôn miệng nói ra kia phải tính thế nào đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.