DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 1246

Tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng vang lên trong không gian tĩnh lặng,

từng nốt từng nốt nhạc như thể chấn động tận sâu thẳm tâm hồn. Có đôi
khi, nếu có thể biến những chuyện đã xảy ra trở thành hư ảo, như vậy sẽ
khiến cho người ta cảm thấy bớt phiền muộn, nhưng cũng sẽ khiến người ta
cảm nhận được sâu sắc hơn nỗi cô đơn.

Nhưng mà, Lạc Tranh lại không có cảm giác như vậy.

Mọi chuyện xảy ra hôm nay đều quá mức chân thực, chân thực đến mức

dù muốn nàng cũng không có cách nào để trốn tránh. Nàng chỉ có thể yên
lặng chấp nhận nó, chấp nhận vận mệnh đã an bài hết thảy tao ngộ của
nàng.

Ánh trăng mờ ảo cũng dần dần bị mây che đi, chỉ để lại chút ánh sáng

mông lung khiến người ta có một cảm giác vô cùng bi thương.

Lạc Tranh ngồi sụp trên thảm trải sàn, ánh mắt nàng lúc này không mấy

biến động, nhưng cũng không cách nào che lấp hết sự bi thương trong đó.
Vô số miếng ghép xanh xanh hồng hồng trước mặt phản chiếu gương mặt
trắng bệch đến gần như trong suốt của nàng…

Từ lúc trở về đến giờ, nàng chỉ ngồi ở đó, không làm bất cứ chuyện gì

khác, chỉ yên tĩnh ghép hình, từng miếng lại từng miếng. Người không biết
chuyện sẽ cho rằng nàng đang ngồi ghép hình cực kỳ chuyên chú, nhưng
mà, chỉ cần nhìn kỹ một chút sẽ dễ dàng phát hiện tâm tư nàng đang dao
động.

Ngón tay cầm miếng ghép khe khẽ run lên, tuy không dễ nhận thấy

nhưng Lạc Tranh tự biết, giờ khắc này, ngón tay của nàng lạnh buốt đến cỡ
nào. Cảm giác lạnh buốt khiến cho từng dây thần kinh đều trở nên tê dại,
nàng ghép hết miếng ghép này, lại vươn tay cầm lấy một miếng ghép khác,
nhưng dù cố gắng khống chế tới mức nào cũng không thể kìm hãm được sự
run rẩy nơi tay mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.