DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 1642

Bốn phía của phòng thử đồ đều được bao phủ bởi những tấm gương lớn.

Không gian bên trong rộng đến mức khiến người ta phải níu lưỡi. Kiểu
thiết kế như vậy đem lại hiệu quả rất tốt bởi khách thử đồ có thể ngắm được
bản thân họ ở mọi tư thế. Lúc này, mỗi một tấm gương đều đang phản
chiếu hình ảnh dây dưa của một người đàn ông cao lớn cùng một người phụ
nữ vô lực.

“Anh định làm gì?” Lạc Tranh bị kéo vào phòng thử đồ, liền sau đó bị

hắn ép lùi dần về một phía. Từ tấm gương bên cạnh, nàng có thể nhìn thấy
bóng lưng vạm vỡ của hắn, mà gương mặt hắn cũng toát lên vẻ cường thế
cùng tà mị, hiện lên vô cùng rõ ràng trong đôi mắt nàng.

“Làm gì? Em nghĩ anh sẽ làm gì với em?” Hắn cúi đầu cười, ý đồ xấu

xa lộ rõ trên khoé môi tà mị. Hắn tiến lại gần nàng, càng lúc càng gần, hít
thật sâu mùi hương thơm ngát thuộc về riêng nàng.

“Tôi cảnh cáo anh, đừng có làm bậy. Nếu không tôi sẽ kêu lên, như vậy

anh sẽ bị mất mặt đó.” Lưng Lạc Tranh đã dán sát vào mặt gương, không
còn đường lùi nữa mà chỉ có thể lên tiếng cảnh cáo.

Louis Thương Nghiêu nở nụ cười, dường như đang rất dung túng cho

thái độ cố tình gây sự của nàng, một tay kéo cà vạt xuống rồi nhẹ nhàng đặt
lên đầu vai nàng…

"Không cần phải khẩn trương như vậy, em đã quên, anh không biết thắt

cà vạt hay sao?”

Lạc Tranh đương nhiên biết rõ chuyện đó. Tại Paris mấy ngày này, cà

vạt đều là nàng mỗi ngày thắt cho hắn.

“Em sẽ không hẹp hòi như vậy chứ? Chỉ là thắt cà vạt mà thôi, đâu có gì

khó khăn?” Louis Thương Nghiêu nhìn nàng rồi bật cười, lười biếng cất
tiếng, “Đối diện với anh khiến em bực bội như vậy sao? Em nên dành một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.