DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 1706

Đôi môi đỏ mọng của Lạc Tranh khẽ run lên, nước mắt thấm ướt khăn

giấy, nàng muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn tắc trong cổ.

Lưu Ly khẽ lắc đầu, dịu dàng nói, “Khóc lớn lên đi, cậu cứ yên lặng rơi

lệ như vậy khiến mình thật sự lo lắng.” So với tiếng khóc lớn, Lạc Tranh cứ
thổn thức như vậy khiến Lưu Ly thật sự cảm thấy không an tâm, cô cảm
thấy Lạc Tranh như đang rơi vào đường cùng vậy.

“Lưu Ly…” Giọng nói run rẩy của Lạc Tranh khẽ vang lên, nước mắt

khiến khung cảnh trước mặt trở nên mơ hồ, “Mình vô dụng, thật sự rất vô
dụng phải không?”

“Sao có thể vậy chứ? Con người dù kiên cường đến mấy cũng có một

mặt nào đó yếu đuối. Dù là đàn ông cũng có quyền rơi lệ, huống chi là phụ
nữ.” Lưu Ly nhẹ nhàng ôm lấy nàng, dùng những lời từ tận đáy lòng để an
ủi, “Tiểu Tranh, cho tới giờ cậu đã quá mạnh mẽ rồi, hiện giờ bỏ hết lớp
ngụy trang ra có gì không tốt đây…”

"Không..." Lạc Tranh lắc đầu, nước mắt lại trào ra, “Mình thật sự rất vô

dụng, mình vẫn luôn nói với bản thân…phải tránh xa thứ tình cảm này,
mình không ngừng cảnh tỉnh bản thân…. như vậy sẽ bị tổn thương, thật sự
bị tổn thương…”

Lưu Ly tuyệt vọng thở dài một hơi, nhìn Lạc Tranh, “Cậu thật sự yêu

anh ta, phải không?”

Lúc này đây, Lạc Tranh không hề tránh né. Nàng vô lực gật đầu, cùng

lúc đó, nước mắt lại vô thức rớt xuống… “Mình yêu anh ấy, cho dù mình
cố gắng giữ tỉnh táo đến mức nào, đều không thể trốn tránh sự thật này…”
Lạc Tranh cảm thấy hơi thở trong lồng ngực như đứt đoạn, không cách nào
hít lấy một luồng không khí trong lành…

“Mình vốn nghĩ có thể khống chế tình cảm bản thân, nhưng…mình biết

rõ mình yêu anh ấy, cho dù làm gì mình cũng đều hy vọng có được sự quan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.