DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 1715

Từ trên đỉnh núi cao chót vót có thể nhìn thấy hết thảy khung cảnh từ

những nơi xa xa, nhìn ngắm mặt trời dần dần khuất bóng, những tia nắng
cuối cùng của buổi chiều tà cũng bị che khuất bởi những rặng núi nhấp nhô.

Lạc Tranh thở không ra hơi bị Liệt kéo lên tới đỉnh núi. Lúc leo được

nửa đường, nàng đã không nhịn nổi mà xua tay.

“Không đượcc rồi, tiếp tục leo nữa không chừng tôi sẽ tắt thở mất.” Nói

xong, nàng khẽ cúi gập người xuống, đưa tay áp chặt vào lồng ngực đang
không ngừng phập phồng, thở hổn hển.

Liệt đứng ở chỗ cao hơn, quay đầu lại nhìn nàng cười lớn, “Lạc Tranh,

không ngờ chị lại chịu thua tôi nhanh tới vậy? Chỉ mới leo lên đỉnh núi,
mọi thứ còn chưa bắt đầu mà chị đã sớm đầu hàng như vậy, điểm này
không giống với phong thái đại luật sư của chị cho lắm.”

“Ai nói tôi muốn đầu hàng? Tôi chỉ muốn nghỉ một chút mà thôi.” Lạc

Tranh hít một hơi, giơ tay chỉ giày của mình.

“Hơn nữa, cậu xem xem tôi đang đi cái gì. Có thể leo được nửa đường

đã không hề dễ dàng rồi.”

Liệt trở xuống chỗ nàng, không buồn quan tâm mình đang mặc âu phục,

đi giày da liền ngồi bệt xuống bên cạnh nàng, nghiêng đầu nhìn đôi giày
trên chân nàng, gật đầu tỏ ý tán đồng, “Cũng phải, chị quả nhiên rất lợi hại,
mặc OL (office lady) mang giày cao gót mà còn có thể leo cao như vậy.”
Vừa nói dứt lời, Liệt bất chấp việc chưa có sự đồng ý của nàng, đưa tay
tháo luôn đôi giày trên chân nàng xuống.

“A, cậu định làm gì?” Lạc Tranh thật sự sợ hết hồn, lại thấy vẻ mặt tươi

cười của cậu ta liền vội vàng nói, “Mau trả giày cho tôi!”

“Nếu giày khiến cho bàn chân cảm thấy khó chịu như vậy thì đừng đi

nữa, hay là ném nó đi luôn…” Nói xong, cậu ta liền cầm giày giơ lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.