DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 1952

Cùng với tiếng mèo kêu, một con mèo đen nhảy vụt qua, nhanh chóng

hướng ra phía cửa chính chạy ra ngoài.

“Không sao, đó chỉ là một con mèo mà thôi.” Louis Thương Nghiêu

đem Lạc Tranh ôm vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi.

Lạc Tranh bị hù dọa tới mức mặt mũi trắng bệch, khó khăn lắm mới

bình tĩnh lại được. “Nơi này sao tự nhiên lại có mèo thế?”

“Có lẽ do tấm thủy tinh vỡ ngoài cửa nên mèo chui vào qua lối đó.

Không có gì kỳ lạ cả. Nơi này tầng hai cũng không cao lắm, mèo rất dễ
dàng chạy vào. Đừng sợ, có anh ở đây.” Louis Thương Nghiêu hôn nhẹ lên
khuôn mặt nàng.

Lạc Tranh gật đầu, tâm tư hoảng loạn cũng được bình ổn đôi chút. Cũng

khó trách nàng lại trở nên lo lắng như vậy. Thứ nhất, ngôi nhà này chứa
đựng toàn bộ những ký ức không vui của nàng thời thơ ấu. Thứ hai, từ lúc
Lạc Tranh bước vào căn phòng này, nàng như ngửi được mùi máu tanh
phảng phất trong không khí. Nhưng nàng biết rõ, đó chỉ là ảo giác của mình
mà thôi.

Thứ ba chính là tiếng sấm lớn không ngừng vang lên bên ngoài cửa sổ.

Nàng đang ở trong ngôi nhà cũ lạnh lẽo cùng u ám này, tự nhiên sẽ liên
tưởng tới nhiều chuyện kinh khủng trước kia.

“Tách!” Louis Thương Nghiêu tìm được công tắc nguồn điện, trong

nháy mắt, toàn bộ đèn trong phòng sáng lên. Sau đó từ bóng đèn cũ kỹ phát
ra vài tiếng kêu lèo xèo khiến người ta cảm thấy ấm áp phần nào.

Con người, đến tột cùng vẫn chỉ là loài động vật yếu đuối, luôn có cảm

giác sợ hãi bóng tối. Bởi vì họ không thể biết trong bóng tối rốt cuộc sẽ có
gì đang chờ đón họ. Chính vì không nắm bắt được những gì sẽ xảy ra nên
họ mới sinh ra tâm lý sợ hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.