DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 2559

Khi Lưu Ly đem bông hoa đào cuối cùng bỏ vào bình rồi tháo khẩu

trang xuống liền nhìn thấy cách đó không xa có người đàn ông đang mỉm
cười nhìn mình liền khẽ chau mày, “Anh đóng cửa lại hoặc là rời khỏi đây
ngay. Trước khi bước vào căn phòng này nhất định phải mặc quần áo đã
được khử trùng vì nơi này không cho phép có chút xíu ô nhiễm nào. Y phục
treo ngay ở cửa đó!”

Kỳ Ưng Diêm cũng không phải mẫu người thấy khó khăn thì lùi bước

cho nên Lưu Ly vừa nói xong, anh ta liền lấy quần áo khử trùng mặc vào,
đóng kỹ cửa phòng lại rồi mới bước lại gần.

“Chỉ cần anh không tới gần khu vực chiết xuất thì cũng không cần phải

đeo khẩu trang.” Lưu Ly lại cất tiếng dặn dò thêm.

“Mỗi ngày em đều phải làm như vậy sao?” Kỳ Ưng Diêm thực không

hiểu nổi mấy thứ hoa cỏ này có gì thú vị mà khiến Lưu Ly say mê như vậy.

Lưu Ly cũng không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ nghiêm túc hoàn

thành nốt việc ghi chép lại kết quả nghiên cứu của ngày hôm nay rồi khẽ
thở phào một hơi.

Kỳ Ưng Diêm lúc này đã không thể nhẫn nại thêm nữa, liền tiến lên

chặn trước mặt Lưu Ly, dứt khoát cất tiếng hỏi, “Tôi biết em vẫn luôn ghét
luật sư, nhưng về chuyện em lạnh lùng với tôi như vậy có phải là do thành
kiến cũ hay không?”

Lưu Ly cũng chẳng mấy để ý đến ánh mắt của Kỳ Ưng Diêm lúc này

mà chỉ thờ ơ nhìn anh ta rồi lên tiếng, “Anh nói không sai, tôi thật sự rất
ghét luật sư. Nếu không phải vì anh là bạn của Tiểu Tranh, tôi tuyệt đối sẽ
không cho anh ở lại nơi này, thậm chí tôi cũng sẽ không cứu anh. Anh nói
tôi mang nặng thành kiến cũng tốt, không thấu tình đạt lý cũng được, tóm
lại tôi chỉ cho phép anh ở lại đây đến khi vết thương trên người anh khỏi
hẳn mà thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.