Màn đêm yên tĩnh lại buông xuống. Ngoài cửa sổ, ánh đèn rực rỡ đã
thắp sáng cả không gian.
Lạc Tranh từ chối tất cả các cuộc hẹn xã giao. Ăn tối xong liền sớm trở
về biệt thự. Nàng vẫn luôn thích ở một mình, sang Paris cũng không ngoại
lệ. Sau mỗi ngày bận rộn làm việc, việc nàng muốn làm nhất là được trở về
nhà, nghe chút âm nhạc, xem một bộ phim hoặc là ngồi ghép hình.
Bộ ghép hình đặc chế gồm một vạn miếng đã được gửi tới qua đường
bưu điện. Đây là bộ ghép hình có liên quan đến bức họa “Phi thiên” trong
hang Mạc Cao Đôn Hoàng, một khung cảnh mà Lạc Tranh vô cùng thích cả
về sắc điệu và ý nghĩa.
Từ khi Lạc Tranh bắt đầu chơi ghép hình, lúc đầu là bộ ghép một ngàn
miếng, giờ đã tăng lên một vạn, niềm vui cũng theo đó tăng thêm. So với
những kiểu vận động khác, Lạc Tranh thích ở nhà nhàn nhã vận động kiểu
này hơn.
Ghép hình là cách bồi dưỡng tinh thần cùng sự quan sát của người chơi
rất lớn. Khi bức ghép được hoàn thiện, cảm giác thành tựu thực sự rất đặc
biệt. Lạc Tranh chơi ghép hình có một thói quen là tất cả các miếng ghép
của nàng mặt sau đều không có ký hiệu. Phàm là người chơi ghép hình đều
biết, những ký hiệu hoặc hình vẽ sau lưng miếng ghép là tiêu chí giúp cho
người chơi có thể dễ dàng lắp ráp bức hình. Có rất nhiều người chơi đều
căn cứ những ký hiệu sau lưng miếng ghép để hoàn thành bức ghép.
Nhưng Lạc Tranh lại không hề thích như vậy. Đầu tiên nàng sẽ ghi nhớ
trọn bức hình trong đầu, sau đó căn cứ vào từng miếng ghép nhỏ để ghép
lại. Khi bắt đầu chơi, tốc độ ghép phải nói là vô cùng chậm. Bởi vì không
hề có chút ký hiệu nào ở phía sau cho nên chỉ nhìn hết chỗ miếng ghép
cũng đã thấy rất khó. Thời gian trôi đi, khi Lạc Tranh đã quen với chúng,
tốc độ ghép sẽ càng lúc càng nhanh.