DƯ VỊ TRÀ CHIỀU - Trang 100

nói của anh rất trầm, “Công việc của cô ‘thần thánh’ như thế, đến nỗi người
khác đều có thể bị cô đùa bỡn dễ dàng, đúng không?”

Cô nghe đến ngẩn người.

Chầm chậm.

Cô cắn chặt răng, co nắm tay lại, thái dương hằn rõ gân xanh, ánh mắt

lóe lên tia lửa giận dữ, không kìm nổi quát to:

“Đủ rồi!”

Mọi người đi trên đường giật mình khiếp hãi, lần lượt quay nhìn lại.

Chỉ thấy một cô gái tóc đỏ đang bùng nổ dữ dội.

“Rốt cuộc tôi đã làm chuyện gì để trời giận người oán hay sao? Tôi

giết người phóng hỏa hả? Hay tôi bóp méo sự thật? Tôi chẳng qua chỉ hé lộ
chút chuyện cỏn con vặt vãnh ra mà thôi, có gì ghê gớm đâu! Là bí mật à?
Bất kỳ người nào tôi cũng có thể nói cho anh ta biết, tôi thích màu gì nhất,
thích hoa gì, thích vật nuôi hay không, thích uống gì, thích ăn gì… Những
chuyện này ghê gớm lắm à? Nói người khác biết anh sẽ chết hay sao? Chỉ
do anh là một ngôi sao, mọi người đều thấy hứng thú với chuyện của anh,
nên những việc này mới trở nên đáng giá!”

Cô giận dữ trợn ngược mắt:

“Anh là một ngôi sao, là người của công chúng, nhất cử nhất động của

anh đều được chú ý theo dõi! Là do mọi người thích anh nên mới mua CD
của anh, danh tiếng của anh được cánh phóng viên nhà báo tuyên truyền,
người không quen biết mới biết đến anh! Những thông tin cá nhân của ngôi
sao, vốn là được công khai, xem như là món quà dành tặng công chúng,
nhưng anh lại làm như nó là bí mật lớn kinh thiên động địa, có cái gì kỳ bí
đâu nào? Nếu anh không phải là ngôi sao thì tôi thèm vào ấy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.