DƯ VỊ TRÀ CHIỀU - Trang 164

Tiếng mưa dần tắt.

Tiếng gió cũng trở nên yếu ớt.

Đêm, vẫn tối đen như mực.

Huân co ro ngồi bên cửa sổ, tứ chi như bị rút mất sức lực cuối cùng,

lồng ngực như bị khoét thủng một lỗ to.

Nếu anh đưa tay ra.

Có lẽ đã giữ cô ở lại.

Nếu anh ôm lấy cô khi cô đang khóc.

Có lẽ ít nhất cũng ngăn được nước mắt của cô.

Cô đã đi rồi.

Chẳng còn gì nữa.

Lồng ngực trống rỗng.

Chỉ còn lại một trời lạnh lẽo.

Đầu anh tựa vào khung kính cửa sổ, trong đầu chỉ có những tiếng

vọng lặng lẽ…

“… Tôi cũng mặc kệ anh… không bao giờ quan tâm đến anh nữa…

mãi mãi…”

Tĩnh lặng như chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.