DƯ VỊ TRÀ CHIỀU - Trang 165

Lâu sau.

Rất lâu.

Thoáng nghe văng vẳng đâu đây một tiếng nức nở nho nhỏ không dễ

nghe thấy, lặng lẽ lọt vào.

Cơ thể Huân dần dần cứng lại.

Anh nghiêng tai lắng nghe.

Niềm vui sướng điên cuồng thắp đầy trong mắt.

* * *

Trên bậc thềm ướt đẫm.

Một cô gái tóc đỏ đang ôm đầu khóc khe khẽ.

Hình như cô đã khóc cả một đời.

Huân bước đến bên cô.

Ngồi xuống.

Hỏi cô: “Tại sao vẫn chưa đi?”.

Cô ngẩng lên, đôi mắt sưng mỏng như hai quả hồ đào, vừa khóc vừa

nói:

“Em không nỡ bỏ đi, vừa ra đây là em đã hối hận… em không muốn

bỏ mặc anh… em muốn ở bên anh…”

Cô nhào vào lòng anh, ôm choàng lấy.

Nước mắt nóng bỏng lồng ngực Huân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.