DƯ VỊ TRÀ CHIỀU - Trang 167

“Để em làm người yêu của anh có được không?”

Cô lại hôn anh.

Nụ hôn này rất dịu dàng, hôn lên môi anh như một vệt lông vũ phất

qua, đầu lưỡi nhỏ ngọt ngào của cô khẽ hôn lên mỗi đường nét tuyệt mỹ
của đôi môi anh.

Nụ hôn này rất dài, hôn đến khi mưa không còn rơi, hôn đến nỗi ánh

sao thẹn thùng nấp vào bóng đêm.

Cô vừa hôn anh, vừa hỏi:

“Là người yêu của anh, được không?”

Gió đêm dịu dàng khẽ vờn bên anh.

Trong đôi mắt Huân ánh lên gương mặt e ấp của cô.

Anh khẽ ôm lấy cô.

Mặt đỏ bừng hôn lên đôi môi cô.

Thì ra…

Được cô hôn và được hôn cô, lại ngọt ngào như nhau!

* * *

Tiểu Tuyền đổ bệnh.Đầu óc choáng váng nằm trên giường, trên trán

đắp túi chườm lạnh, tay phải không ngừng rút khăn giấy lau nước mũi, đau
khổ quá đi mất!Thế nhưng, nhìn thấy Huân tất bật vội vã chăm lo cho cô,
lại cảm thấy hạnh phúc quá chừng!Một bát cháo cá nóng hổinghi ngút khói
được đưa đến.Huân dìu cô ngồi dậy, bón từng thìa cho cô ăn, ân cần dịu
dàng đến nỗi khiến cô cảm thấy rất thỏa mãn.“Ngon quá, cá rất ngon, cháo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.