DƯ VỊ TRÀ CHIỀU - Trang 73

“Nói cho chú nghe được không nào? Chú rất muốn biết! Giúp chú nhé,

cậu bạn nhỏ!”

Ừ, phải giúp người khác chứ.

Anh không cầm lấy que kẹo, thực sự không phải vì tham ăn nên mới

nói ra!

Cậu nói cho ông chú đó biết…

“Tên bố cháu là Dương Tỉnh Sâm.”

Tất cả đều đã thay đổi từ khoảnh khắc ấy…

Nhà của anh bị bao vây, vô số xe lớn xe nhỏ đậu kín con đường có thể

dẫn đến nhà anh, vô số các ông chú bà dì giương máy chụp hình, máy quay
phim rình rập nơi cửa lớn, cửa sổ, trên những cây cổ thụ to bên ngoài nhà
đều có đến mấy người trèo lên đó, chụp lia lịa vào phía lầu hai.

Anh và mẹ không thể ra khỏi nhà. Rèm cửa bị mẹ kéo lại thật kín,

trong nhà không có ánh nắng, chuông điện thoại réo vang ngày đêm không
ngớt như điên, mở tivi ra bên trong toàn là cảnh bố và mẹ, người trong tivi
đều nói những lời kỳ lạ, trên gương mặt họ là vẻ mặt thật ác độc.

Mẹ anh đẩy tivi rơi xuống mặt đất vỡ tan, ném điện thoại vào bồn tắm,

co rúm vào một góc tối tăm, cứ khóc mãi, phớt lờ anh, cũng không thèm
nhìn, như thể trên thế gian này vốn chẳng có anh vậy.

Bố anh không hề đến.

Anh rất sợ hãi, và cũng rất đói.

Trong tủ lạnh chẳng có gì cả. Anh muốn làm một đứa trẻ ngoan, cho

dù anh sợ đến run cầm cập, nhưng cũng phải rút tiền từ con heo đất để dành
ra, ra ngoài mua mì gói về, nếu không mẹ sẽ đói lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.