DƯA - Trang 100

Buồn nhất là anh thậm chí còn không biết tên con là Kate.

Về Dublin được năm ngày tôi đã gọi ngay cho Judy. Tôi hỏi nó James

có biết tôi đang ở đâu không rồi nín thở chờ câu trả lời. Cứ hy vọng nó sẽ
bảo không, để tôi hiều vì sao anh không liên lạc. Thế nhưng thật buồn, nói
bảo anh biết. Rồi dù tan nát hết cả ruột gan, tôi vẫn hỏi nó James có còn ở
với Denise không. Một lần nữa, nó bảo có.

Tôi thấy mình không khóc trong lòng, mà đang chảy máu ở trong ấy.

Chảy máu đến chết.

Tôi cám ơn Judy, lại xin lỗi đã làm nó khó xử rồi cúp máy. Hai tay

run, trán mướt mồ hôi, trái tim tôi như không còn đập nữa.

Đã có những lúc tôi có linh cảm thế nào rồi James cũng sẽ quay về, dù

sớm dù muộn. Rằng anh yêu tôi nhiều đến không thể thôi yêu chỉ trong một
sớm một chiều. Rằng anh sẽ thình lình xuất hiện ở cửa, hối hận đến quẫn
trí, tự hỏi liệu có quá trễ không để đón vợ con về - tất cả chỉ là vấn đề thời
gian. Vậy có lẽ tôi nên ra khỏi giường mà đi gội đầu, trang điểm đôi chút
và ăn mặc cho đàng hoàng tử tế, để chờ đón anh đến. Nhưng rồi tôi nhớ ra
cái cuộc sống chết tiệt này vốn mâu thuẫn. Tôi càng xấu xí kinh tởm thì khả
năng James đột nhiên đến đón hai mẹ con về sẽ càng cao.

Nên tôi cứ ở nguyên trên giường với cái áo len chơi gôn và đôi vớ.

Thậm chí nếu cây son có tự nhiên nhảy lên án vào môi, chắc tôi cũng chẳng
biết nó là cái gì.

Tôi thường xuyên muốn gọi điện cho anh. Nhưng điều này lại chỉ xảy

ra vào giữa đêm, lúc mà tôi cứ thấy hoảng sợ vì nỗi mất mất quá to lớn.
Nhưng tôi không biết phải liên lạc với anh bằng cách nào. Tôi đã không thể
hạ thấp mình đến mức hỏi Judy số điện thoại chỗ anh đang ở với cái người
đàn bà tên Denise kia. Tôi có thể gọi đến văn phòng của anh vào ban ngày,
nhưng nỗi khao khát được nói chuyện với anh lại chẳng bao giờ đến vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.