DƯA - Trang 120

James với Denise. Nhưng chính vì không có cái bao cát, và sự thật là luật
pháp nghiêm cấm tôi lấy cái đầu của Helen ra dùng đỡ, nên phát hiện ra cái
xe đạp và cái máy tập tay quả đúng là ơn Chúa ban xuống.

Tôi nhận ra vận động tay chân một chút có lẽ sẽ giúp tôi thoát khỏi

suy nghĩ luẩn quẩn để rồi nổ tung ra thành từng mảnh vì ghen tuông và oán
giận.

Hoặc là vậy, hoặc là ngập đầu vào rượu chè.

Thế là tôi đặt chai rượu với cái ly xuống bàn trang điểm của Rachel rồi

leo lên chiếc xe đạp tập thể hình, nhét cái đầm ngủ xuống dưới yên. Vâng,
tôi vẫn đang mặc đồ ngủ của mẹ, nhưng không phải đúng cái đầm hôm tôi
vừa về đâu nhé. Mọi chuyện cũng không đến nỗi tệ như thế. Tôi đâu có sa
sút đến vậy. Nhưng cái đầm này chắc chắn cũng cùng một khuôn với cái
kia.

Rồi như một con ngốc (nhưng không ngốc đến thế đâu nhé. Nói gì thì

nói tôi cũng vừa nốc vào nửa chai vodka mà), tôi bắt đầu đạp. Và trong khi
cả nhà đang say ngủ thì tôi đạp, đạp, đạp, và đổ mồ hôi. Rồi tôi chuyển
sang tập tay, tập đến vã mồ hôi. Rồi tôi lại quay lại cái xe đạp, đạp cho vã
mồ hôi thêm nữa. Trong khi James đang ngủ ngon lành ở một nơi nào đó ở
London, tay quàng qua cái cô Denise kia đầy thương yêu che chở thì tôi
đạp xe như một con điên trong cái phòng ngủ tường còn dính đầy poster
Don Johnson. Những giọt nước mắt nóng hổi giận dữ chảy đầy trên khuôn
mặt đã tím lại.

Tôi không khỏi tủi thân khi đem đặt hai cái hình ảnh ấy cạnh nhau.

Mỗi khi tưởng tượng ra cảnh hai người kia trên giường với nhau, tôi

lại đạp nhanh hơn, như thể nếu đạp hết sức mình, tôi sẽ không còn thấy đau
đớn nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.