DƯA - Trang 15

bạn, ruột gan tôi đã tan ra như những viên kem chiên. Cái kiểu nóng, lạnh,
hừng hừng và... ờ... như thể tan đi, hay là sao đó.

Nhiều, rất nhiều năm sau đó, sau khi cái điều kỳ diệu đầu tiên ấy đã

mòn mục đi mất và chúng tôi hầu như chỉ còn nói chuyện bảo hiểm, nước
làm mềm vải Lenor với nạn mối mọt, tôi chỉ cần nhớ lại nụ cười ấy là đã lại
cảm thấy như mới yêu.

Chúng tôi trao đổi qua lại thêm vài câu nữa.

Chỉ vài câu thôi.

Nhưng cũng đủ để tôi biết anh dễ mến, thông minh và hài hước.

Anh hỏi xin số điện thoại.

Cho khách hàng số điện thoại có thể bị đuổi việc như chơi.

Tôi cho anh số.

Khi rời nhà hàng cái tối đầu tiên ấy, cùng với ba bản sao của mình,

xiêu vẹo ôm cặp tài liệu, dù, mấy tờ Financial Times cuộn tròn và quần áo
thì nhàu nát, anh mỉm cười chào tạm biệt và (à, tôi nói ra được điều này vì
tại thời điểm này nó đã là chuyện quá khứ. Nói trước được tương lai cũng
dễ thôi khi nó đã xảy ra, nếu bạn hiểu ý tôi muốn nói gì) tôi biết mình đã
đọc được phần phước của mình.

Tương lai của tôi.

Vài phút sau anh trở lại.

- Xin lỗi, - anh nhe răng cười, - em tên gì nhỉ?

Ngay khi những cô đồng nghiệp phát hiện ra có kẻ đã xin số điện thoại

của tôi và tệ hơn thế, tôi đã cho, tôi lập tức bị đối xử như một kẻ hạ đẳng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.