DƯA - Trang 153

Helen ào vào. Trông nó thật xinh đẹp. Đẹp hơn mọi ngày, nếu còn có

thể hơn nữa. Nó rạng rỡ, cuốn hút. Ngay cả khi chỉ mặc quần jean với áo
len chui đầu, trông nó vẫn đẹp tuyệt vời. Mái tóc dài óng mượt, làn da
mỏng mịn, mắt lấp lánh, và cái miệng nhỏ xíu đang cười duyên dáng.

- Chào cả nhà. Hai bố con về rồi đây, - nó thông báo.

- Này, cái mùi kinh khủng gì thế? Eo ơi, ai đó mới ói phải không?

Mẹ và tôi nghe có tiếng nói chuyện ở phòng ngoài. Bố đang nói

chuyện với một giọng nam.

Đích thị là có khách.

Tim tôi tự nhiên nhào lộn trong lồng ngực. Tôi vẫn chưa thôi hy vọng

James sẽ đến, thật bất ngờ. Nhưng cái giọng nam kia có vẻ như là bạn của
Helen hơn.

Mà nếu muốn chính xác thì phải nói là nô lệ của nó. Dù biết mình

ngốc nghếch nghĩ James sẽ đột ngột xuất hiện, tôi vẫn thấy thất vọng kinh
khủng lúc nghe Helen nói: "À, con có bạn tới chơi. Bố đang chỉ cho anh ấy
chỗ treo áo khoác."

Rồi nó nhìn tôi:

- Này! Chị làm gì mà lấy đồ của em mặc thế? Cởi ra ngay!

- Chị xin lỗi, - Tôi bắt đầu cà lăm. - Nhưng mà chị không đem theo gì

để mặc cả. Để chị mua đồ mới rồi em mượn hết cũng được.

- Bà khỏi phải nghi ngờ chuyện đó, - nó cay cú.

Rồi nó thôi không làm dữ thêm.

Đội ơn trời! Chắc nó đang có chuyện gì vui lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.