DƯA - Trang 158

Từng có một thời gian cứ bước vào bếp nhà tôi, bạn sẽ thấy Jim ngồi

lù lù trong đấy nói chuyện với mẹ, vẫn cái áo khoác đen dài lòng thòng. Mẹ
đã trở thành bạn tốt của cậu. Đồng minh duy nhất của cậu trong công cuộc
chinh phục trái tim Helen.

Hầu hết các anh bạn trai tương lai của Helen đều dành thời gian bên bà

nhiều hơn là với Helen.

Bố ghét cậu. Có thể là còn hơn cả Helen.

Tôi nghĩ ông thất vọng về Jim.

Vì quá thèm có bầu bạn để đàm đạo những chuyện của phe mày râu

nên ông đã rất hy vọng ở Jim, trong khi với cậu chàng việc này có nghĩa là
chỉ cần biến mình thành một vật gần như bất di bất dịch trong bếp, cùng với
cái mấy rửa chén và thùng đựng bánh mì là được.

Một chiều đi làm về, như thường lệ, ông thấy Jim ngồi trong bếp với

mẹ. Helen đi thẳng về phòng ngay khi vừa nghe nói có Jim trong nhà. Ông
ngồi xuống cạnh bàn, thử mở lời.

- Cậu có xem trận ấy không?

Jim nhìn ông, mặt đần ra. Cái thứ "trận" duy nhất có vẻ như Jim còn

có cơ may biết được là "trận" tự đem mình tế thần hoặc một "trận" lên cơn
của một kẻ bị chứng cuồng phóng hỏa.

Vậy là chấm hết ở đó.

Giờ thì bố cũng thấy cậu Jim đúng chỉ là thằng vô tích sự.

Ông bảo Jim nên thôi lải nhải chuyện tự vẫn mà hành động đi thì hơn.

Mẹ bảo Jim là thằng bé con dễ thương ra phết, một khi hiểu được nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.