DƯA - Trang 159

Và rằng khuyến khích người ta tự kết thúc đời mình là có tội.

Tôi có cảm tưởng như Jim có mặt thường trực trong nhà. Lần nào ở

London về chơi tôi cũng thấy cậu như đang cúi đầu ủ rũ cạnh bàn ăn, một
đám mây màu đen nho nhỏ lững lờ phía trên đầu, ôm theo cái hơi hám bi
kịch của cậu như ôm cặp táp.

Nhưng tôi luôn chào cậu. Ít ra tôi cũng là người lịch sự.

Ngay cả khi cậu lờ tịt tôi.

Và sau này tôi cũng phát hiện ra tại sao cậu lại lơ tôi. Hôm thứ hai về

đến nhà sau khi rời London, tôi nghe có tiếng chuông cửa. Tôi chạy ra thì
thấy một cái đầu chụp một cái áo khoác đen dài đang đứng đấy.

Tôi không chắc cậu đến tìm mẹ hay Helen, nhưng mẹ đi vắng nên tôi

gọi Helen.

- Helen, Jim này!

Helen chạy xuống. Trông nó bối rối.

- Ồ, chào Conor, - nó nói với cái cậu trai mặt ủ rũ đang đứng trên bậc

thềm.

Nó quay qua tôi.

- Jim đâu?

- Ờ... đây... không phải à? - Tôi hơi bất ngờ, chỉ vào cái cậu trai

choàng áo khoác đen dài.

- Không phải Jim, mà là Conor. Em không gặp Jim cả năm nay rồi.

Thôi vào nhà đi, Conor, - nó nói giọng miễn cưỡng. - Ờ mà nè, chị Claire
của tớ đấy. Chị ở London về lại nhà vì chồng bỏ rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.