DƯA - Trang 163

Adam lập tức giải cứu. Cậu ăn cực kỳ ngon lành.

Tôi nghĩ cậu này chắc cũng thuộc dạng mấy cô cậu sinh viên không

cần ăn uống ra hồn hàng tháng trời mà vẫn sống tốt, nên gặp thứ gì cũng
ngốn tất. Nhưng cậu làm như thể đang rất ngon miệng. Với tôi vậy là quá
tốt rồi.

- Mì này ngon thật! - cậu cắt ngang trò kịch của Helen. - Em nhất định

phải ăn thử Helen ạ.

Helen liếc Adam dữ tợn:

- Em không đụng vào nó đâu. Trông kinh quá!

Bố, mẹ và Helen nín thở, mặt đông cứng lại vì hãi, nhìn chằm chằm

Adam tọng mì đầy miệng, chỉ chờ cậu trai lăn ra chết.

Rồi khoảng năm phút sau đó, khi cậu vẫn sống nguyên chứ không bò

lăn lộn trên sàn như một nạn nhân của dòng họ nhà Borgia, la hét mong
được giải thoát khỏi nỗi thống khổ, bố quyết định liều thử một phen.

Bạn ạ, tôi cũng muốn được nói với bạn lắm, rằng từng thành viên một

trong nhà tôi đã cầm nĩa lên và mặc dù lúc đầu có ác cảm với món mì, cuối
cùng họ đã bị tài nội trợ của tôi khuất phục. Và rồi chúng tôi ôm hôn nhau
thắm thiết, cười ngượng nghịu và lắc lắc đầu nhìn nhận mình đã quá sai
lầm. Giống như trong phim truyền hình nhiều tập của Mỹ ấy.

Nhưng tôi lại không làm vậy được.

Helen, vai giật lắc còn mặt thì nhăn nhúm, cứ om sòm nhất định

không đụng nĩa, cho dù anh Adam xinh trai đã bật đèn xanh.

Nó đi nướng mấy lát bánh mì.

Déja vu, hay sao nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.