DƯA - Trang 170

ta là Mac ngay cả khi đó không phải là tên của họ, và ở trong những căn
nhà có cửa chống bão, có khoảng hiên sàn bằng gỗ. Adam khiến cả nhà
phải bật cười khi kể lại lúc cậu mới từ New York đến Dublin. Lũ con nít ở
đây đã chào đón cậu bằng cái tên "thằng Yankee đế quốc phát xít" và làm
như thể chính cậu có liên quan đến việc Mỹ xâm lược Grenada, và đập cậu
tơi tả vì cái tội phát âm tomatoes (cà chua) là "tom-ay-toes", gọi mẹ là
Mammy chứ không phải Mom như chúng nó. Chúng châm chọc, chế giễu
cái kiểu Mỹ của cậu. Cậu bảo: "Cháu đâu có biết là mình đã nói không
giống như chúng nó."

Đương nhiên lũ trẻ kia sẽ chế ra những câu để nhạo Adam, bằng cách

thay những từ địa phương của chúng bằng những từ của người Mỹ.

Rồi hè nhau cười khằng khặc.

Rồi lúc tự vệ bằng cách đập cho vài thằng trong lũ ấy một trận, cậu bị

gọi là thằng bắt nạt vì to xác hơn bọn chúng nhiều.

Cả nhà gật gù đầy thương cảm, tay chống lên bàn nhìn Adam, trái tim

trĩu nặng vì tội cho cái thằng bé mười hai tuổi đơn độc tội nghiệp không
biết làm gì cho phải. Mọi người đột nhiên im lặng, nghe được cả tiếng ruồi
bay. Ai nấy từ buồn cười đã chuyển sang ủ ê.

Thậm chí bố cũng như sắp khóc.

Chắc hẳn ông đang nghĩ: "Thằng này không chơi bóng bầu dục thật,

nhưng cũng không đáng bị hắt hủi."

Rồi Adam lại toàn tâm toàn ý tập trung vào tôi.

Cậu xoay ghế lại, nhìn tôi rất chăm chú.

Nói cho vui thì cậu ta làm như thể chỉ có mình tôi đang ở đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.