DƯA - Trang 201

Tôi gần như sẵn lòng từ bỏ hết quyền lợi của mình với vấn đề tài

chánh để tránh những cuộc tranh cãi không tránh khỏi này. Thứ duy nhất
ngăn tôi không từ bỏ phần của mình trong cái tài khoản kia đó là cái viễn
cảnh James tiêu pha nó cho Denise. Mua hoa, vé xem kịch, quần áo lót điệu
đàng. Xin lỗi nhé, nhưng tôi không tìm ra cái lý do nào khiến tôi phải chấp
nhận tiền của mình được đem đi trợ cấp kiểu ấy. Tôi không chấp nhận
chuyện này.

Như thế là sai, về mặt đạo đức.

Mà hơn nữa, hôm qua tôi vừa thấy một đôi giày rất xinh ở cái khu mua

sắm ấy. Và tôi muốn sắm nó cho mình.

Tôi không biết phải diễn tả thế nào cái cảm giác thân quen ập đến

ngay tức khắc. Cái giây phút mắt tôi chạm vào đôi giày, tôi cảm thấy như
mình đã sở hữu nó rồi. Tôi chỉ có thể suy diễn là chúng tôi đã chung sống
với nhau ở kiếp trước. Là tôi đã đi nó khi là một cô tì nữ nước Anh thời
Trung cổ, hay khi tôi là một nàng công chúa Ai Cập. Hay cũng có thể nó
chính là nàng tì nữ, là công chúa, còn tôi là đôi giày. Ai biết được? Mà dù
kiểu gì đi nữa thì tôi biết tôi và nó sanh ra là để cho nhau rồi.

Mà tôi lại chẳng có khoản riêng nào cả. Vì thế tôi phải đòi cái phần

của mình ở bên Anh.

Thế có thể là bần tiện và bức bối.

Đầu tôi lại hơi choáng váng nữa rồi.

Như tối hôm qua lúc mẹ nói chuyện Cher và Ike ấy. Ba năm trước, vào

cái ngày tháng Tư ấm áp khi tôi cưới James, tôi hầu như không nghĩ sẽ có
ngày sự hợp nhất của hai đứa sẽ kết thúc như thế này.

Rằng một thứ gì đó khởi đầu thật vui vẻ, tràn trề hy vọng và háo hức

lại có thể kết thúc với một quả tim vỡ và những câu từ lạ lẫm luật sư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.