DƯA - Trang 208

Dĩ nhiên tôi biết hắn chỉ làm đúng phận sự.

Tôi chẳng uất ức gì hắn. Không cay cú.

Tên khốn.

Phải thú nhận là tôi đã vô cùng, vô cùng kinh ngạc. Tôi cố bảo hắn tôi

chỉ là một phụ nữ trẻ thành thị, dân trung lưu. Rằng thậm chí tôi đã kiếm
được người cưới tôi về làm vợ và anh ấy là kế toán. Tôi nói tất cả những
điều này để hắn hiểu tôi ở cùng phe với hắn. Chán chỉnh những chuyện sai
quấy, đấu tranh vì công lý, mấy thứ ấy.

Và rằng bắt tôi tức là hắn đã góp phần làm xáo trộn cái định kiến

người ta vẫn dành cho những kẻ say xỉn, mất khả năng kiểm soát bản thân.

Tôi bị áp tải ra xe cảnh sát, mặt mũi nhòe nhoẹt thò ra cửa nhìn theo

Laura và Judy.

- Gọi James, - Tôi mấp mấy môi. Rồi bị chở đi.

Tôi biết anh sẽ biết phải làm gì.

Và anh làm thật.

Anh bảo lãnh tôi ra và tìm luật sư.

Cả cuộc đời mình tôi chưa từng hoảng sợ như thế. Tôi cứ đinh ninh

mình sẽ bị đánh cho đến phải khai ra, sẽ bị tống vào tù đến mấy kiếp, sẽ
không bao giờ được gặp lại James, bạn bè và gia đình của mình nữa.

Tôi sẽ không bao giờ lại được nhìn thấy bầu trời xanh, ngoại trừ từ sân

tập thề thao của nhà tù. Tôi nghĩ đến đấy mà thấy vô cùng thương hại bản
thân. Tôi sẽ không bao giờ được mặc quần áo đẹp nữa. Tôi sẽ phải mặc cái
váy tù gớm ghiếc kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.