DƯA - Trang 227

- Thôi mẹ im đi giùm con cái! Con sẽ viết giấy lại bảo Helen là con

mượn. Rồi khi nào con lấy lại được quần áo ở London con sẽ cho nó mượn
lại.

Bà im lặng.

- Vậy được chưa? - tôi hỏi.

- Được, - bà mỉm cười.

- Trông con xinh lắm! - bà miễn cưỡng nói thêm.

Vừa rời khỏi phòng để xuống nhà, một đốm sáng lóe lên từ chỗ bàn

trang điểm khiến tôi ngoái nhìn. Là nhẫn cưới của tôi. Tôi đã quên đeo trở
vào sau khi tắm xong. Nó nằm đó, hấp háy nhìn tôi, rõ ràng là rất tha thiết
được theo ra ngoài. Thế là tôi quay lại, cầm nó lên. Nhưng tôi không đeo
vào. Cuộc hôn nhân của tôi đã hết, tôi nghĩ, và tôi bắt đầu tin rằng nếu
mình không đeo nhẫn nữa, có lẽ tôi sẽ bắt đầu tin là nó đã chấm dứt. Tôi
đặt lại chiếc nhẫn xuống bàn.

Dĩ nhiên nó rất giận dữ. Nó không tin nổi là tôi không thèm đeo nó

nữa. Và rồi nó đau khổ. Nhưng tôi sẽ không để nó làm ảnh hưởng đến
mình. Tôi không có khả năng nhận vào mình thêm tí ủy mị nào nữa. Tôi
quyết định quay đi trước khi nó bắt đầu lao vào buộc tội. "Rất tiếc!", tôi nói
cộc lốc, với tay tắt điện rồi bước ra khỏi phòng.

Bố đang xem chơi gôn trên truyền hình. Tôi bước lại mượn ông chìa

khóa xe.

Mãi một lúc sau tôi cũng dứt được ông ra khỏi mấy cái người chơi gôn

mặc quần in hình Gấu Rupert kia, nhưng làm ông hơi giật mình.

- Con đẹp thế! Đi đâu đấy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.