DƯA - Trang 228

- Con xuống phố uống nước với Laura, - tôi đáp.

- Ừ, đừng để cái xe khốn khổ bị đập nhá?

- Ông hoảng.

Bố sinh ra ở một tỉnh nhỏ phía Tây Ireland, và mặc dù đã sống ở

Dublin ba mươi năm nay, ông vẫn không tin người Dublin. Với ông, họ chỉ
toàn những tên trộm cắp vặt với côn đồ.

Và có vẻ như với ông, trung tâm Dublin cũng như Beirut. Mặc dù

Beirut vẫn hay ho hơn nhiều.

- Con không để cái xe bị đập đâu bố, - tôi bảo ông. - Con sẽ gửi trong

bãi đàng hoàng.

Nhưng vẫn không làm ông yên tâm.

- Ừm, nhớ lấy xe trước nửa đêm đấy! - giọng ông bắt đầu nghe rất khổ

sở. - Giờ ấy các bãi xe đều đóng cửa hết. Nếu con không kịp lấy xe, sáng
mai bố sẽ phải cuốc bộ đi làm.

Tôi kịp kìm lại không bảo ông là ông chẳng việc gì phải cuốc bộ đi

đâu nếu tôi để chiếc xe bị giữ lại trong bãi. Ai cản ông mượn xe của mẹ
hoặc vẫy xe ngoài?

- Bố đừng lo, - tôi trấn an. - Thôi đưa con chùm chìa khóa đi!

Ông miễn cưỡng đưa chùm chìa khóa cho tôi.

- Với lại đừng có đổi kênh radio đấy nhé. Bố không muốn sáng ra bật

radio lên là điếc tai với máy cái thứ nhạc nhẽo ấy đâu.

- Nếu con đổi sang kênh khác, con sẽ đổi trở lại như cũ cho bố, - tôi

thở dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.