DƯA - Trang 229

- Rồi nếu con chỉnh lại cái ghế trước nhớ đẩy nó lại như cũ nhé! Bố

không muốn sáng ra ngồi vào xe mà nghĩ mình hết một đêm đã tăng lên
mấy ký đâu.

- Bố đừng lo mà, - tôi nói, giọng nhẫn nại, rồi cầm áo khoác với túi

xách lên. - Con đi đây.

Nhét con voi qua lỗ kim vẫn còn dễ hơn mượn được xe của ông.

Vừa đóng cửa phòng khách lại, tôi nghe ông gọi với theo: "Con đi đâu

mà không mặc váy thế kia?" nhưng tôi vẫn cứ bước đi.

Phải xa Kate là điều kinh khủng. Đây là lần đầu tiên tôi đi ra ngoài mà

không mang bé theo. Bụng dạ tôi cứ xoắn xít hết cả lại. Thực tình tôi suýt
cho bé đi cùng nhưng chợt nhớ ra con bé sẽ có dư thời giờ để giết trong
mấy quán bar ầm ĩ, đầy khói thuốc lá kia khi lớn lên, tôi thấy chưa cần thiết
phải cho bé làm quen bây giờ.

- Mẹ sẽ vào dòm chừng con bé mỗi mười lăm phút nhé? - tôi bảo mẹ,

rơm rớm nước mắt.

- Ừ.

- Cứ mười lăm phút một! - tôi nhấn mạnh, - Ừ - Mẹ không được quên?

- tôi lo lắng.

- Ừm, - giọng bà đã nghe hơi khó chịu.

- Nhỡ mẹ mải xem tivi rồi quên mất?

- Mẹ sẽ không quên! - giọng bà đúng là đã rất khó chịu. - Mẹ biết nuôi

em bé mà. Mẹ đã nuôi đến năm đứa rồi!

- Con biết. Nhưng vì Kate là đứa rất đặc biệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.