DƯA - Trang 23

chuyện không lành. Kiểu như: "Có thổ dân da đỏ!" Càng nghĩ, tôi càng
nhận thấy có lẽ cái phần này trong não tôi đã rối rít, liên tục dùng gương
chiếu sáng và cả khói phát đi tín hiệu suốt những tháng vừa rồi nhưng cái
phần còn lại của đầu tôi còn đang bận nằm nhàn nhã dưới thung lũng xanh
tươi yên bình của thai kỳ, không muốn biết gì về những nguy hiểm cận kề.
Nó phớt lờ hết những tín hiệu kia.

Tôi biết James mệt mỏi, khổ sở gần như suốt thai kỳ của tôi, nhưng tôi

đã đặt nó xuống thứ yếu so với cái tâm trạng biển đổi liên tục của mình,
cơn đói triền miên và sự ủy mị quá mức. Từ phim truyền hình Ngôi nhà
nhỏ trên thảo nguyên cho đến chương trình Tài chính và kinh doanh, thứ gì
tôi cũng khóc được.

Và dĩ nhiên chuyện quan hệ vợ chồng cũng bị cắt giảm trầm trọng.

Nhưng tôi vẫn nghĩ sanh em bé xong mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.
Nếu không muốn nói là tốt hơn, nếu bạn hiểu ý tôi.

Tôi cứ nghĩ nỗi khổ của James chỉ là kết quả của việc tôi mang thai và

cả các phản ứng phụ của nó nữa. Nhưng bây giờ nhìn lại, tôi thấy mình đã
bỏ qua những chuyện lẽ ra không nên bỏ qua.

Tôi biết làm gì bây giờ? Tôi còn không biết anh ở đâu nữa. Nhưng

linh tính mách bảo tôi nên cho anh ít thời gian. Để anh vui. Làm bộ như
mình chấp nhận chuyện này.

Tôi gần như không tin được.

Bỏ tôi đi rồi! Đi rồi! Thường nếu bị xúc phạm, hay phản bội, tôi sẽ lao

vào chiến đấu, nhưng không hiểu sao, tôi biết trong tình cảnh này phản ứng
như thể sẽ chẳng ích gì. Tôi cần bình tĩnh cho đến khi tự quyết định được
mình nên làm gì.

Một cô y tá lê đôi giày đế cao su đi ngang kêu rin rít. Cô dừng lại,

mỉm cười với tôi: "Chị khỏe chưa?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.