DƯA - Trang 29

Judy và tôi ngồi yên lặng trên giường. Cả hai đều cố nghĩ ra một điều

gì ổn ổn để nói. Đột nhiên, tôi có câu trả lời. Ừ thì không hẳn là câu trả lời
chính xác, nhưng rõ ràng cũng là một hướng giải quyết. Một việc gì đó phải
làm trong lúc này.

- Tớ biết phải làm gì rồi, - tôi nói với Judy.

- Ôi đội ơn Chúa. (Tôi thấy rõ Judy đang vắt hết cả óc ra mà nghĩ). -

Đội ơn Chúa.

Rồi giống như Scarlett O'Hara trong đoạn kết của Cuốn theo chiều

gió, tôi nói giọng buồn bã: "Tớ về nhà đây. Tớ sẽ về lại Dublin."

Vâng, tôi đồng ý với bạn là Dublin nghe không được như Tara, nhưng

vấn đề là tôi đi Tara để làm gì? Tôi chẳng quen ai ở đấy cả. Có chăng là chỉ
chạy ngang qua cái ấp ấy chắc được hai lần hồi tôi đi Drogheda.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.