Judy và tôi ngồi yên lặng trên giường. Cả hai đều cố nghĩ ra một điều
gì ổn ổn để nói. Đột nhiên, tôi có câu trả lời. Ừ thì không hẳn là câu trả lời
chính xác, nhưng rõ ràng cũng là một hướng giải quyết. Một việc gì đó phải
làm trong lúc này.
- Tớ biết phải làm gì rồi, - tôi nói với Judy.
- Ôi đội ơn Chúa. (Tôi thấy rõ Judy đang vắt hết cả óc ra mà nghĩ). -
Đội ơn Chúa.
Rồi giống như Scarlett O'Hara trong đoạn kết của Cuốn theo chiều
gió, tôi nói giọng buồn bã: "Tớ về nhà đây. Tớ sẽ về lại Dublin."
Vâng, tôi đồng ý với bạn là Dublin nghe không được như Tara, nhưng
vấn đề là tôi đi Tara để làm gì? Tôi chẳng quen ai ở đấy cả. Có chăng là chỉ
chạy ngang qua cái ấp ấy chắc được hai lần hồi tôi đi Drogheda.