DƯA - Trang 313

- Ồ vâng, - tôi đón cái điện thoại, thở hắt ra vì nhẹ nhõm.

Tôi còn chưa kịp nhận ra đây chính là thứ tôi đã mong suốt cả buổi tối.

- Alô? - tôi vui sướng trả lời, nhưng cố không để bố, mẹ nhận thấy.

- Claire. Chị khỏe không?

- Khỏe, - tôi đáp, hơi gượng gạo. Bố, mẹ vẫn còn ở trong phòng, cả

hai đang nhìn tôi.

- Đi đi, - tôi thì thầm, xua xua tay.

- Bố mẹ đang có chuyện khẩn cấp khốn kiếp đấy, - Ông hét. - Dẹp

ngay!

- Một phút thôi, - tôi bảo ông.

- Một phút, - Ông đe.

Nhưng rồi cả hai cũng đi ra ngoài.

- Xin lỗi, - tôi nói, sau khi bố, mẹ đã miễn cưỡng quay về phòng

khách. - Chuyện nhỏ trong nhà ấy mà.

- Mọi người không sao chứ? - cậu lo lắng hỏi.

- Không sao.

Tôi mới là đứa đang lo lắng.

Cậu ta lo lắng có phải vì lo cho Helen? Bạn gái Helen của cậu ta.

- Claire, - cậu nói tiếp. - Em hy vọng chị không phiền. Em không

muốn chị cảm thấy bị quấy nhiễu thôi. Cứ nói thẳng, em sẽ thôi không gọi
nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.