DƯA - Trang 32

bắt đầu phát rồ và đòi bác sĩ tới.

- Chắc chắn con bé phải đang bị gì đó kinh khủng, - tôi khẳng định với

anh bác sĩ mặt búng ra sữa. - Không thể nào là đói, và cũng không hề bị (tôi
hơi cười thầm trong bụng) "bẩn", vậy mà nó cứ khóc hoài.

- Tôi đã khám kỹ cho bé và không thấy có vấn đề gì, - anh bác sĩ nhẫn

nại nói.

- Vậy tại sao nó khóc?

- Vì bé còn nhỏ. Em bé nào cũng khóc.

Anh ta học y bảy năm. Vậy mà chỉ biết giải thích thế thôi sao?

Tôi thấy không tin được.

Có thể bé khóc vì đoán biết được cha đã bỏ rơi bé. Hoặc có thể, tôi

thấy tội lỗi vô cùng, bé khóc vì không được bú mẹ. Chắc là bé ghét phải bú
bình. Tôi biết bạn sẽ giận dữ khi biết tôi không cho bé bú ti. Chắc bạn nghĩ
tôi là một bà mẹ không ra gì. Nhưng đã từ lâu, rất lâu trước khi sanh bé, tôi
nghĩ mình sẽ được phép lấy lại thân thể mình sau khi đã đem cho mượn
suốt chín tháng. Tôi biết bây giờ là mẹ rồi thì tôi chẳng được xem linh hồn
mình là của riêng nữa, nhưng mà tôi hy vọng cái núm vú của tôi thì vẫn là
của tôi. Tôi xấu hổ quá phải thú nhận với bạn là tôi sợ nếu cho bé bú ti, tôi
sẽ trở thành nạn nhân của chứng "vú sệ, teo tóp".

Nhưng giờ ngồi ôm đứa con hoàn hảo, xinh xắn đáng yêu, nỗi sợ hãi

ấy thành ra quá nhỏ nhặt, ích kỷ. Sanh con rồi mọi thứ đúng là thay đổi cả.
Trước đây tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình đặt nhu cầu của bất cứ ai lên
trên cái sự hấp dẫn của đôi nhũ hoa của mình.

Vậy nên nếu em bé yêu không chóng ngừng khóc, tôi sẽ suy nghĩ lại

chuyện cho bé bú ti. Nếu bé ưng, tôi sẽ chấp nhận chuyện hai vú rỉ sữa với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.