DƯA - Trang 35

Tôi không đem theo gì cho mình ngoài mớ sách hướng dẫn chăm sóc

em bé. Đem theo làm gì kia chứ, cuộc đời tôi đã chấm dứt rồi.

Thêm nữa là chẳng còn bộ đồ nào vừa với tôi cả. Vừa mở tủ quần áo,

tôi giật nảy người lại vì đám váy áo nhỏ xíu đang nhìn tôi kinh tởm. Chắc
chắn chúng đang nói xấu tôi.

Tôi gần như thấy được chúng đang huých cùi chỏ nhau: "Nhìn mụ ấy

kìa, bự như thùng tô-nô. Mụ ấy thật dám nghĩ đám váy đầm xinh xắn cỡ 10
chúng mình có liên quan họ hàng với cái thân hình cỡ 14 mà mụ ấy đang
lết đi chắc? Thảo nào chồng bỏ đi với người khác".

Tôi biết chúng đang nghĩ gì.

- Cô thì chuyện gì cũng thả cửa. Trong khi miệng cứ báo không. Cô

làm chúng tôi thất vọng, rồi làm cho chính cô cũng phải thất vọng với bán
thân nữa.

- Tôi xin lỗi, - tôi hổ thẹn nói. Tôi sẽ giảm cân. Tôi sẽ trở lại như xưa

để lại được mặc các bạn. Tôi hứa đấy. Ngay khi tôi có thể.

Bọn chúng nghi ngờ ra mặt.

Tôi có hai lựa chọn: hoặc mặc lại đồ bầu, hoặc mặc cái quần jean

James bỏ quên trong lúc vội vã thu dọn đồ đạc. Tôi kéo cái quần jean lên và
liếc thấy thân hình tròn trùng trục của mình trong gương. Trời ơi! Tôi
hoảng sợ. Trông tôi giống như Michelin Man ấy. Hay thậm chí còn tệ hơn
thế, trông tôi như vẫn đang mang bầu.

Vài tuần trước khi sanh tôi đã to đúng như một con voi.

Tròn vo. Thứ duy nhất còn mặc được là cái áo bầu bằng len màu xanh,

cộng thêm chuyện liên tục ói mửa khiến da mặt tôi lúc nào cũng xanh lét đã
biến tôi thành một trái dưa hấu đi giày bốt, có trét thêm tí son.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.