DƯA - Trang 370

- Ừm...

Ôi nhanh lên, vì Chúa! tôi hoảng sợ nghĩ, các dây thần kinh của tôi sắp

đứt hết rồi.

- Tôi đã không định gọi cho chị nữa.

- Ô.

Vậy là tôi đã đúng.

Điểm mười cho linh cảm của mình.

Điểm vài tỉ âm cho khả năng thẩm định thể trạng, tinh thần mình.

Tôi thấy như vừa bị một con ngựa đá vào bụng.

Thực ra cũng không đúng, vì tôi chưa từng bị ngựa đá vào bụng.

Bạn nghĩ tôi ngồi đây để nói với bạn tôi là một kẻ may mắn được ngựa

đá vào bụng ư?

Câu trả lời chỉ có thể là không.

Nhưng tôi thấy y như hồi mười tuổi, lúc bị té từ trên bờ tường, bụng

đập oạch xuống bãi cỏ cháy khô cong dưới cái nắng mùa hè, cứng như bê
tông. Kinh hoàng và buồn nôn, như thể bị ai nắm hết cả hơi thở mà lôi ra.

Giờ tôi cảm thấy đúng như thế.

- Không phải vì tôi không muốn gọi chị, - cậu nói tiếp, không nhận ra

tôi đang đau quặn bụng. - Mà vì tôi nghĩ như thế sẽ tốt hơn cả cho chị.

- Ý cậu là sao? - tôi hỏi lại, trong người nhẹ nhõm hẳn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.