DƯA - Trang 38

Có lẽ tôi đã hơi bất công với anh chàng tội nghiệp. Anh ta không nói

gì, chỉ nhìn tôi buồn buồn, trách móc.

Tôi ôm Judy chào tạm biệt. Cả hai đứa đều khóc. Lần đầu tiên em bé

lại không khóc.

- Heathrow. cổng số 1, - tôi nói mà nước mắt đầm đìa. Xe lăn bánh, bỏ

lại quý ông Andrucetti phía sau, nhìn theo buồn bã.

Lụi hụi men theo lối đi trên chiếc máy bay Aer Lingus, tôi làm cái túi

nhét đầy đồ em bé va đập vào mấy quý vị hành khách khiến họ điên tiết.
Lúc tôi đến được chỗ ngồi, một anh đàn ông đứng dậy giúp tôi cất hành lý
lên khoang trên. Tôi cười tỏ vẻ biết ơn, và lập tức nghĩ ngay không biết anh
ta có thích mình không.

Kinh khủng. Đây là một trong những điều tôi thấy sung sướng khi là

người đã có chồng. Đã vài năm nay tôi không còn phải cố truy tìm người
đàn ông của đời mình, để rồi phát hiện ra hắn đã có gia đình, hay đang
chung sống với một tên đực rựa khác, hay là vô cùng kiệt sỉ, hay gối đầu
giường sách của Jeffrey Archer, hay chỉ lên được tới "đỉnh" nếu gọi bạn là
"má", hay bất cứ tính xấu nào trong hàng ti tỉ tính xấu của con người ta mà
bạn đừng hòng thấy được nếu chỉ mới bắt tay và mỉm cười với hắn, bốn
mắt nhìn nhau và bụng nóng ran (không liên quan gì đến mấy viên thuốc
ngoài luồng bạn có thể đã nốc đêm trước đâu nhé), và nghĩ thầm: "Ây, chắc
là anh này rồi".

Giờ thì tôi trở lại tình trạng nhìn đâu cũng thấy đàn ông tiềm tàng khả

năng trở thành bạn trai. Tôi trở lại với cái thế giới cứ một tên đàn ông thật
một trăm phần trăm còn độc thân thì có đến tám trăm nàng xinh đẹp tuyệt
trần. Ấy là còn chưa loại bớt những anh xấu đau xấu đớn ra.

Tôi nhìn lại kỹ hơn cái người đàn ông tốt bụng kia. Anh ta đâu có hấp

dẫn đến thể, có thể là gay, hay nhiều khả năng hơn, vì đây là chuyến bay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.