DƯA - Trang 474

- Sao anh lại có thể vô trách nhiệm đến thế? - tôi phản pháo. Tôi biết

hỏi thế anh ta sẽ thấy bị xúc phạm hơn bất cứ điều gì. Anh ta vẫn sẽ vênh
mặt lên nếu bị gọi là nhẫn tâm, độc ác, tàn tệ, nhưng bị quy kết cho tội vô
trách nhiệm là một đòn nốc ao.

- Sao anh có thể dễ dàng bỏ rơi hai mẹ con tôi? Tôi cần anh kia mà.

Tôi kết câu với một âm vực rất hùng hồn, mạnh mẽ.

Im lặng.

Anh ta ngồi bất động - một sự bất động đáng sợ. Rồi khuôn mặt anh ta

thoáng hiện một điều gì đó tôi chưa từng thấy trước đây.

Khi trở lại với thực tại, anh ta hoàn toàn thay đổi. Một điều gì đó đã

vụt xảy đến.

Sự nhẫn nại đã khô cạn hết. Anh ta tìm một gói nhẫn nại nhưng cái tủ

bếp rỗng không.

Chàng Dễ Thương không còn nữa. Nhưng dẫu sao thì nãy giờ cũng có

mấy bằng chứng anh ta thật sự là một chàng dễ thương đâu.

Giọng nói của anh ta hoàn toàn khác lạ. Một cái giọng nghêu ngao, bỉ

ổi.

- Phải, - anh ta nhả từng chữ. - Cô. Đúng. Là. Cần. Tôi.

- Ha... hả? - tôi ngạc nhiên.

Tôi dù còn nguyên cái cảm giác mất mát và bị ruồng rẫy nhưng vẫn

nhận ra được có gì đó vừa xảy đến với James. Một cái gì đó bất lợi cho tôi.
Rõ ràng chuyện anh m ta thừa nhận một cách dễ dàng là rất không ổn. Càng
không ổn hơn khi nghe cái giọng lạ lẫm đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.