DƯA - Trang 477

Anh ta là kẻ ruồng rẫy tôi mà, đúng không?

Nên nếu có chuyện kết buộc ở đây, thì tôi chính xác là người phải làm

cái công việc ấy chứ.

- James... - tôi lên tiếng yếu ớt.

Anh ta phớt lờ, tiếp tục la lối, chỉ vào mặt tôi.

- Cô thật không chịu đựng nổi. Tôi mệt mỏi, kiệt quệ vì cô. Không

hiểu sao tôi lại ở được với cô lâu đến thế. Tôi cũng không biết liệu có ai
sống nổi với cô.

Này, thế là quá rồi đấy! Một cơn giận tràn qua người tôi.

Đây đúng là một phiên tòa làm trò cười. Tôi bị oan ức khủng khiếp.

Nhưng tôi sẽ không để anh ta thoát tội đâu.

Tôi đang bầm tím hết cả ruột gan đây.

- À, tôi hiểu rồi, - tôi giận dữ nói. - Vậy giờ lỗi ở tôi cả. Tôi đã bắt anh

phải lăng nhăng. Tôi bắt anh phải bỏ tôi. Buồn cười thế! Bởi vì tôi chẳng
nhớ nổi mình đã gí súng vào đầu anh. Chắc là tôi bị tẩy não rồi.

Người ta nói đúng. Mỉa mai là hình thức kém cỏi nhất của hài hước.

Nhưng tôi không kìm được. Anh ta đang chỉ trích tôi. Còn tôi thì đang điên
lên, cả người cháy phừng phừng vì bất công.

- Không, Claire ạ, - anh ta nói qua kẽ răng. Tôi chưa từng thấy ai làm

thế trong đời. Tôi tưởng nó chỉ có trong sách truyện thôi? - Dĩ nhiên cô đâu
có bắt tôi phải làm gì.

- Vậy chứ anh đang nói gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.