DƯA - Trang 480

tính liên hồi. Hôm đó tôi đã nói để tôi giúp. Và anh ta nháy mắt rất tinh ý,
bảo anh ta sẽ tập trung làm những việc trong chuyên môn của anh ta, và tôi
sẽ làm những chuyện thuộc "chuyên môn" của tôi. Thế rồi, nếu tôi nhớ
chính xác, mà tôi chắc chắn mình nhớ chính xác, sau đó chúng tôi đã "vui
vẻ" ngay trên bàn. Sự thật là mớ giấy báo của ngân hàng và chồng hóa đơn
tín dụng tháng Bảy năm 1991 vẫn còn nguyên những dấu ấn nhất định rất
hay ho. Nhưng tôi không có gan nhắc anh ta chuyện đó.

- Tôi có nói để tôi giúp, - tôi tiếp tục chống đối. - Nhưng anh không

chịu. Anh bảo anh giỏi làm mấy chuyện đó hơn nhiều vì anh là người của
những con số.

- Và cô cứ thế mà ừ? - anh ta cáu tiết, hơi lắc lắc đầu vẻ không tin nổi

tôi đần độn đến mức nào.

- Ờ thì... tôi nghĩ vậy, - tôi trả lời, thấy mình đúng là ngu ngốc.

Anh ta nói đúng. Tôi đã để cho anh ta phải nghĩ đến lúc ngân hàng gửi

thư cảnh cáo, và rồi ngừng cung cấp dịch vụ, tất cả những thứ ấy. Nhưng
tôi thật nghĩ anh ta muốn lo những việc này. Không phải là ngân hàng đã
gửi thư cảnh cáo hay ngừng dịch vụ thật, hay làm những chuyện đại loại.
Người như James có bao y giờ để những thứ ấy xảy ra. Tôi tưởng anh ta
thích kiểm soát được mọi việc. Rằng nếu chỉ một trong hai phụ trách một
việc sẽ đỡ rối hơn. Tôi thật quá sai lầm. Tôi ước mình có thể quay ngược
lại thời gian. Phải chi tôi đã quan tâm hơn đến những thứ như hạn trả nợ
vay mua nhà.

- Tôi xin lỗi, - tôi ấp úng. - Tôi nghĩ anh muốn làm việc đó. Tôi chắc

chắn đã không làm thế nếu biết anh không muốn.

- Sao tôi lại phải muốn? Có ai còn nguyên trí óc mà lại đi sung sướng

một thân một mình đảm nhận cái việc thanh toán các thứ tiền nhà không?

- Anh nói đúng. Dĩ nhiên chẳng ai muốn thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.