DƯA - Trang 507

giác như mình không thể nói đụng đến điều ấy vì như thế tôi sẽ mang tiếng
ích kỷ, hồ đồ. Tôi không cãi anh ta được.

Tôi biết mình yêu James. Nhưng không nhớ nổi mình đã yêu anh ta vì

điều gì. Anh ta có vẻ rất... rất... rất vênh vênh. Phải chăng anh ta luôn như
thế? Rất lạnh lùng và kém hài hước.

Và trong cái tương lai sắp tới đây, mọi chuyện sẽ như thế nào?

Liệu tôi có e dè không dám nói những câu khiếm nhã, không dám kể

chuyện cười cho anh ta nghe?

Liệu tôi có sợ không dám dựa dẫm vào anh ta, không dám tận hưởng

cái cảm giác được chở che, săn sóc như tôi vẫn làm, ngộ nhỡ anh ta thấy cô
độc và thiếu tình yêu thương?

Vai trò của hai đứa đã bị hoán đổi.

Và tôi không biết rồi chúng tôi sẽ phải cư xử với nhau như thế nào.

Phải học lại tất cả. Điều này thật kinh khủng.

Cứ như cũ thì có gì sai?

Thì rõ ràng, sai nhiều, nhiều lắm, nếu bạn đã nghe James nói.

Tôi thích như thế. Và tôi không chắc mình có thể làm khác đi.

Tuy vậy, có một cách duy nhất để biết được. Đó là quay lại với anh ta,

và thử xem mọi chuyện ra thế nào.

Tôi phải làm thế, ngay cả nếu chỉ vì Kate. Cũng đáng để thử. Vì chúng

tôi đã rất hạnh phúc.

Nhưng giờ thì kinh khủng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.