DƯA - Trang 513

- Helen, đủ rồi! - mẹ đe. - Con không hiểu được. Con chưa cưới ai bao

giờ. Chưa từng có con.

- À, dĩ nhiên con chẳng bao giờ muốn làm những việc ấy, nếu chúng

chỉ biến con thành một kẻ đui mù què cụt như chị ấy! - nó thét liền một hơi,
nhìn tôi đầy khinh bỉ.

- Chị điên rồi!

Rồi chạy ầm ầm ra khỏi phòng.

Im lặng.

- Nó nói có lý, - mẹ cất tiếng.

- Mẹ nói vậy là sao? - tôi thẫn thờ hỏi.

- Thì, không thấy con có vẻ... ờ... hạnh phúc. Con không nghĩ lại đấy

chứ?

- Không, - tôi thở dài. - Không đâu. Con nợ mọi người một lần làm lại

từ đầu. Có điều con không thấy có gì là đúng cả. Con thấy như mình bị điều
khiển. Như mình bị anh ta dắt mũi. Như thể anh ta sẽ không chấp nhận
chuyện con phản bác bất cứ điều gì. Con còn hơi có cái ý nghĩ là mình may
mắn vì đã giành lại được anh ta. Phải, anh ta khiến cho con cảm thấy thế
đấy. May mắn làm sao!

- Nhưng, chẳng phải có được cơ hội này là con may mắn sao? Đâu

phải người phụ nữ nào cũng được thế?

- Không, không phải may mắn kiểu ấy, - tôi khổ sở cố nói cho bà hiểu,

và cố hiểu chính bản thân mình. - Anh ta khiến cho con thấy mình may
mắn mà không đáng được may mắn. Như thể anh ta đàng hoàng với con
mặc dù anh ta chẳng việc gì phải thế. Nhưng vì anh ta là một người tốt, hào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.