- Ờ... không, - bà xấu hổ, quay mặt nhìn sang hướng khác.
- Chắc cậu ấy sẽ gọi lại, - tôi đã thấy bấn loạn.
- Chắc vậy, - giọng bà cũng đầy nghi ngờ. Bà đã nói gì với cậu?
- Và nếu cậu ấy gọi lại, con muốn nói chuyện với cậu ấy, mẹ rõ chưa?
- Chẳng cần phải kê súng vào cổ tôi mà dọa đâu, - bà lầm bầm.
Y lời, tối thứ Ba James gọi tôi, báo anh ta đã về nhà bình yên vô sự.
Tôi đã quyết ngày nào về chưa?
- Chưa, chưa, - tôi nói giọng mệt mỏi. - Nhưng sẽ sớm thôi, em hứa
mà.
- Nói là làm đấy, - nghe như anh ta đang liếc xéo đầy đe dọa. Khiến tôi
suýt ngất đi vì sợ. Cái ý nghĩ phải ngủ chung giường với anh ta, chăn gối
trở lại với anh ta sao mà không chút gì sung sướng.
Ngay khi tôi vừa cúp máy - đội ơn trời - chuông điện thoại lại reo.
Là Adam!
Chàng Adam cao lớn, đẹp trai, dí dỏm, ngọt ngào.
- Claire? - giọng cậu nghe thật tuyệt vời.
- Adam, - tôi vô cùng sung sướng lại được nghe giọng cậu. Tôi lại
thấy mình thật trẻ trung, hồn nhiên, vui vẻ.
- Tôi nghe có tin mừng, - cậu nói giọng lạnh lùng.
Một gáo nước lạnh dội vào cái sự vui mừng của tôi.