DƯA - Trang 531

Những giọt nước mắt giận dữ và xấu hổ nóng hổi ngập đầy trong mắt

tôi.

Phải chăng tôi đã trở thành đề tài cho thiên hạ cười nhạo?

Phải chăng họ đang cười trên nỗi đau của tôi?

Vâng, vâng. Thôi được rồi, tôi xin thú nhận là ở vào những cảnh ngộ

khác, tôi chắc đã là kẻ đầu tiên cười sặc sụa trước một cô vợ bị ruồng rẫy
hấp tấp dang hai cánh tay biết ơn đón anh chồng lang chạ trở về. Và tôi có
là con ngốc mới không nghĩ thiên hạ đang cười sau lưng tôi vì, sao mà tội
nghiệp, tôi đã vô tư đón James quay trở về.

Nhưng tôi không tin George lại trắng trợn chế giễu tôi như thế. Tôi

thừa biết James không hề suy sụp vì thiếu tôi. Và George biết là tôi biết thế.
Thì anh ta phải biết chứ. Tôi biết cả hai đều là đàn ông cả, nhưng chắc chắn
thi thoảng họ cũng phải thậm thụt chuyện gì đó ngoài bóng đá với xe hơi ra
chứ.

George thường vẫn rất dễ thương. Tôi không hiểu tại sao anh ta phải

đem chuyện của tôi và James ra làm trò cười. Sao anh ta lại tàn nhẫn thế?

Tôi thấy bị xúc phạm. Nhưng tôi không được khóc. Tôi phải đứng

thẳng lưng lên vì chính mình. Phải diệt trừ cái sự ủy mị này ngay từ trong
trứng nước. Vì nếu không thiên hạ sẽ cho là họ có quyền chế giễu tôi.

- Vậy sao? - tôi đáp, giọng biểu lộ rõ sự mỉa mai.

Cố cho George hiểu, chỉ trong hai từ ấy, rằng mặc dù James đã coi tôi

không ra gì, thì tôi cũng không phải đích nhắm của búa rìu dư luận. James
có thể đã xử tệ với tôi - không, không hẳn thế, bạn hiểu ý tôi mà - nhưng
điều đó không có nghĩa là họ được quyền đem tôi ra làm trò cười. George
cả gan thật! Tôi lại còn cứ quý hắn ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.