DƯA - Trang 534

cứ nói thẳng ra sự thật. Nói với chị nhà là anh hối hận". Cậu ấy khiến tôi
phát điên lên ấy chứ!

- Thật sao? - tôi lắp bắp.

Tôi chỉ cố nói được có thế. Đầu tôi như bị châm chích khắp cả. Chưa

từng bao giờ đau như thế.

Vậy là chuyện gì đang xảy ra?

- Mà Claire này, - George nói giọng cảm thông. - Tôi biết chuyện này

rất khó với chị. Tôi chắc với James cũng thế. Vì chị biết cậu ấy ghét bị sai
mà. Thôi thì cứ nói trắng ra đi, cậu ấy gần như chẳng sai bao giờ. Nên phải
thừa nhận mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng, rồi phải xin lỗi chắc chắn
gần như là chuyện không thể với cậu ấy. Mặc dù tôi chắc nếu chị phải nghe
tiếng "xin lỗi" lần nữa, chắc chị sẽ nôn mửa ra. Chị nghe nó chắc phải đến
phát ốm rồi!

George lại cười ào ào.

Đến lúc này thì tôi đã dám chắc George không đùa nhạo tôi. Rằng đây

không phải là một trò đùa tinh vi, tàn nhẫn. George nghe có vẻ rất nghiêm
túc. Nhưng tôi không hiểu tại sao cái câu chuyện của anh ta lại quá khác
với cái câu chuyện James đã nói với tôi.

Tôi không thấy phát ốm nếu nghe tiếng "xin lỗi". Tôi rất mong được

nghe tiếng "xin lỗi". Nhưng tôi không nghĩ mình đã nghe được tiếng "xin
lỗi" nào từ miệng James nếu nó thậm chí có vọt thẳng vào tai tôi.

Nhưng tôi phải tập trung nghe vì George đã lại nói tiếp.

- Lạ một cái là James luôn nghĩ chị là người sẽ lăng nhăng chứ không

phải cậu ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.