DƯA - Trang 54

- Con phải vượt qua chuyện này thôi, - bà bảo. - Đó là việc duy nhất

con làm được. Đừng cố hiểu tại sao vì con sẽ chỉ làm mình hóa điên lên.
Đứa duy nhất nói được cho con biết tại sao thằng James bỏ đi chính là nó.
Mà nếu nó không muốn nói chuyện với con thì con không ép nó được. Biết
đâu chính nó cũng chẳng hiểu gì. Nhưng con không thay đổi được tình cảm
của nó. Nếu nó đã nói không còn thương con nữa và đã yêu cái người đàn
bà kia, con phải chấp nhận điều đó. Có thể nó sẽ quay lại, có thể không,
nhưng dù thế nào thì con cũng phải chấp nhận và vượt qua mọi chuyện.

- Nhưng con khổ quá, - tôi tuyệt vọng.

- Mẹ biết, - bà nói giọng buồn buồn, - nếu mẹ có thể làm cho con hết

buồn, mẹ sẽ làm ngay. Con biết chứ?

Tôi quay xuống nhìn con gái bé bỏng nằm ngủ trong cũi, thật yên

bình, thật ngây thơ, thấy lòng hạnh phúc mà đau nhói. Tôi muốn con bé
được hạnh phúc mãi mãi. Tôi muốn ôm con, ôm hoài, không bao giờ để nó
đi đâu xa tôi. Tôi không muốn con phải chịu cái cảm giác bị bỏ rơi, cô độc
và thát thần như tôi bây giờ.

Tôi muốn bảo vệ con khỏi mọi sự khổ đau. Nhưng tôi sẽ không thể.

Cuộc sống vốn dĩ luôn phức tạp.

Ngay lúc đó cửa bật mở, giật chúng tôi ra khỏi cái bầu không khí ủ

dột. Là con em út Helen. (Helen, mười tám tuổi, vừa lết vào được đại học
để nghiên cứu thứ gì đó cực kỳ hữu ích, hình như là Nhân chủng học, Lịch
sử nghệ thuật và Hy Lạp cổ đại gì đó. Tóc nó màu đen, để dài, cặp mắt mèo
ngó nghiêng, cười luôn miệng, cư xử vô cùng kém cỏi mà gần như ai cũng
phải thương, nhất là một hàng dài những anh đàn ông đã bị con bé làm cho
trái tim tan nát. Tôi thấy nói "phổi bò" là đúng với nó nhất.)

- Chị đây rồi! - nó hét lớn và ào vào phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.